- A-lô! Mẹ hả mẹ?... Con đang ở chỗ Hannibal đây. Con ở lại cả đêm với Hannibal được không mẹ?... Dạ, cả đêm... Tụi con đang nghiên cứu... về mặt dây chuyền. Bị mất...
Tiếng khọt khạt vang ra từ ống nghe điện thoại, dường như để lộ sự không hài lòng.
- Hannibal nói rằng thím bạn ấy đồng ý, Peter nói thêm. Sáng mai con sẽ về sớm... Không, không, con nhớ là con phải cắt cỏ… Dạ! Con sẽ làm, mẹ à! Chào mẹ! Con cám ơn mẹ!
Peter gác máy xuống, nhường chỗ cho Bob. Bob cũng xin được phép ở lại nhà Jones ăn cơm tối. Bob vừa bỏ máy xuống thì giọng thím Mathilda vang lên.
- Hannibal ơi! Hannibal! Cháu ở đâu vậy?
- Nhanh! Thám tử trưởng ra lệnh.
Bộ ba lao vào Đường hầm số 2, ra đến xưởng của Hannibal, băng qua cửa.
- À! Các cháu đây rồi! Thím Mathilda đứng trước cửa văn phòng nói. Không hiểu các cháu làm gì mà cứ ru rú trong cái xưởng kia suốt! Ăn tối Hannibal à!
- Thím Mathilda ơi, Bob và Peter ở lại ăn cơm tối được không?
- Tất nhiên! Thím trả lời. Nhưng hai cháu phải gọi điện thoại về nhà báo. Các cháu cứ dùng điện thoại trong văn phòng! Nhớ đóng cửa lại khi gọi xong!
Thím bước ra khỏi kho bãi đồ linh tinh, băng qua đường, biến vào nhà. Ba thám tử nhìn nhau cười. Năm phút sau, gia đình Jones cùng khách ngồi trước một bữa ăn thịnh soạn, được tô điểm thêm bởi những mẩu chuyện vui của chú Titus.
Sau bữa ăn, ba bạn giúp thím Mathilda dọn bàn, rửa chén. Sau đó cả ba chuẩn bị đi.
- Các cháu đi đâu vậy? Thím Mathilda hỏi.
- Tụi cháu chưa làm xong hết việc, - Hannibal giải thích mà không phải nói dối.
- Được. Nhưng đừng thức khuya quá và nhớ đóng kỹ cửa khi xong.
Khi trở về Thiên Đường Đồ Cổ, Peter lấy xe đạp.
- Làm sao Tom Dobson biết mình là ai? Peter hỏi.
- Thì cậu sẽ tự giới thiệu! Hannibal trả lời. Tom biết tên cậu: mình có đưa cho Tom một tấm danh thiếp.
- Tốt!
Peter leo lên xe, ra khỏi sân, đạp nhanh trên con đường lớn.
- Bây giời, - Hannibal quyết định, ta hãy quan tâm đến cái ông Demetrieff, người thuê Ngôi Nhà Trên Đồi. Mình nghĩ chú Warrington sẽ giúp ta.
Trước đây, Hannibal đã đoạt giải nhất một cuộc thi do hãng thuê xe tổ chức. Giải này cho phép sử dụng, trong suốt một tháng trời, một chiếc Rolls-Royce mạ vàng có tài xé, tên là Warrington. Thế là suốt ba mươi ngày, Hannibal, Peter và Bob đã dùng xe và bác Warrington để điều tra nhiều vụ. Chính bác tài hăng hái cũng đã trở thành thám tử nghiệp dư tài giỏi.
Bob liếc nhìn đồng hồ.
- Hơn bảy giờ rưỡi rồi, - Bob thông báo. Không thể nhờ bác Warrington vào một giờ trễ như thế này... nhất là tối chủ nhật nữa!
- Không nhất thiết phải buộc chú Warrington đến đây, Hannibal trả lời. Nhà chú ở Los Angeles, rất gần đại lộ Wilshire, nơi Demetrieff ở. Trừ phi chú Warrington rất bận, mình nghĩ chú sẽ chịu ghé qua địa chỉ của kẻ bị tình nghi. Có thể chú Warrington sẽ biết được thông tin gì đó...
Thế là hai thám tử gọi điện thoại cho Warrington. Hannibal không nói chuyện dài dòng. Thám tử trưởng đề nghị ngay bác tài tiến hành một cuộc điều tra nhỏ giúp Ba Thám Tử Trẻ.
- ... Tất nhiên là trừ phi chú quá bận! Hannibal lịch sự nói thêm. - Bận thì tôi rất bận, Warrington nói. Tôi bận chơi bài một mình… và thua nữa chứ! Tôi rất vui được ra ngoài một chút. Xem nào, tôi phải làm gì?
- Tụi cháu đang cần thông tin về một ông tên là Hyan Demetrieff, - Hannibal giải thích và đánh vần tên. Cũng có thể là Demetrioff. Còn địa chỉ là 2901 đại lộ Wilshire. Tụi cháu muốn biết ông Demetrieff đó có thật sự sống ở đó thời gian gần đây hay không… và ngôi nhà trông như thế nào.
- Cách chỗ tôi ở có hai bước, Warrington tuyên bố. Tôi sẽ đi dạo đến đó và thử bấm chuông.
- Thế thì hay quá, chú Warrington à, Hannibal tán thành. Nhưng chú sẽ nói sao nếu có người ra mở cửa?
Warrington chỉ lưỡng lự có nửa giây:
- Tôi sẽ nói mình thuộc ủy ban làm đẹp khu phố và tôi sẽ hỏi người mở cửa xem người đó có ý kiến gì về một dãy cây trong chậu đặt dọc theo lối đi.
- Tuyệt! Hannibal kêu. Chú nhiều sáng kiến quá!
Warrington hứa sẽ gọi điện thoại về bộ tham mưu ngay khi thực hiện xong nhiệm vụ, tức là khoảng nửa tiếng sau. Rồi chú vui vẻ gác máy xuống.
Trong khi chờ điện thoại, Hannibal và Bob thảo luận. Chuyến đi của bác tài sẽ thành công hay thất bại?
Đột nhiên chuông điện thoại reng lên… sớm hơn dự kiến rất nhiều. Tuy nhiên đúng chú Warrington gọi.
- Rất tiếc, cậu Hannibal à, bác tài nói, nhưng không có ai sống ở số nhà 2901 đại lộ 65 Wilshire cả! Đây là tòa nhà công sở. Giờ này, tất nhiên là các văn phòng đều đóng cửa.
- Ồ! Hannibal kêu.
- Nhưng tôi có lấy được vài thông tin, Warrington nói tiếp. Tôi có ghi lại tên các công ty và cá nhân đặt trụ sở trong tòa nhà đó. Danh sách đây: văn phòng công chứng viên, ông Random; phòng mạch bác sĩ Carmichael; trụ sở công ty Jensen; văn phòng đại diện bộ Ngoại giao Karathie; tòa soạn báo Thời trang…
- Sao! Hannibal la vào ống nghe. Chú nói lại được không ạ?
- Tòa soạn…
- Không, không! Trước đó!
- Văn phòng đại diện bộ Ngoại giao Karathie1
- Chú Warrington ơi! Đúng là thông tin mà cháu cần. Hannibal mừng rỡ reo lên.
- Thế à! Warrington ngạc nhiên trả lời. Nhưng ở địa chỉ đó đâu có ai tên Demetrieff.