- Cậu nghĩ ông ngoại trốn hả? Ông ngoại không muốn gặp một số người hả?
- Thật ra, hiện mình cũng không biết gì hơn cậu. À, mà cậu có biết Karathie không?
- Chưa bao giờ nghe nói đến! Cái gì vậy?
- Một đất nước... một quốc gia nhỏ ở Châu Âu, nơi thời xưa có nhiều vụ ám sát chính trị!
Tom rùng mình.
- Theo bà ngoại, thì ông ngoại từ Ukraine đến.
- Cậu có bao giờ nghe nói đến cái tên Azimov không? Hannibal hỏi thêm nữa.
- Chưa bao giờ!
- Có bao giờ có thể là tên ông ngoại của cậu không... trước khi ông lấy tên Thợ gốm?
- Không. Tên ông ngoại dài hơn nhiều. Rất khó đọc.
Hannibal có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
- Mình thấy ông ngoại đã rất nhọc công để giấu đống báo cũ này, Tom nói tiếp. Nếu báo quan trọng đối với ông, thì ông có thể nhét vào tập hồ sơ với các hóa đơn cũ và cứ để đó. Có ai nảy ra ý xem trong đó bao giờ đâu.
- Trong khi tấm sứ này rất gây chú ý, Peter nói tiếp và dùng đầu ngón tay sờ móng vuốt của con đại bàng hai đầu. Nhất là trong một căn phòng trống.
- Mà gây chú ý là điều mà Thợ gốm muốn tránh! Hannibal nhắc nhở.
Thám tử trưởng cúi xuống xem lò sưởi, ở phía dưới gờ. Mới toanh. Rõ ràng chưa có ai châm lửa vào đó bao giờ. Hannibal bò xuống, thò đầu vào bên trong, nhìn lên trên.
- Không có ống khói! Thám tử trưởng thông báo. Chỉ là lò sưởi giả. - Vậy có lẽ do chính Thợ gốm tự xây, Bob gợi ý.
- Nếu vậy, thì cửa sập nhỏ này để làm gì? Hannibal hỏi và chỉ nắp kim loại dưới nền lò sưởi. Trong mấy lò sưởi thật, thì cái này dùng để gom tro. Nhưng do lò sưởi này chỉ là để trang trí, thì mình không hiểu công dụng của cửa sập này.
Nói xong, thám tử trưởng đưa tay xuống khoảng trống giữa gạch. Ngón tay của H gặp phải giấy.
- Mình đụng phải một cái gì đó! Hannibal la lên. Phong bì!
Thám tử trưởng lấy vật ra khỏi chỗ giấu. Cửa sập rơi trở xuống với tiếng động mạnh. Phong bì bằng giấy thô nâu có dấu niêm phong bằng sáp đỏ.
- Đống báo phía sau tấm sứ chỉ là để đánh lừa bọn trộm và bọn tò mò, Hannibal giải thích. Mình nghĩ đây mới là cái bí mật thật của Thợ gốm, trong phong bì này. Sao Tom, bây giờ ta làm gì? Cái này là của ông ngoại cậu, mà ông đã biến mất. Trái lại, chính cậu là thân chủ của bọn mình. Cậu quyết định thế nào?
- Mở phong bì đi! Tom nói không lưỡng lự.
- Tuyệt! Bob vỗ tay.
Hannibal phá dấu niêm phong, lấy ra một tờ giấy da độc nhất từ phong bì nâu. Tờ giấy da dày và gấp làm ba. Thám tử trưởng thận trong mở ra.
- Sao? Tom nóng lòng hỏi. Cái gì vậy?
Hannibal chau mày.
- Mình cũng không biết nữa, Hannibal thú nhận. Giống như giấy chứng nhận... Có thể là bằng cấp... nhưng bằng cấp thì phải lớn hơn.
Peter, Bob và Tom xúm quanh Hannibal, nhìn tờ giấy trong tay Hannibal.
- Viết bằng tiếng gì vậy? Peter hỏi. Bob có biết không?
- Rất tiếc là mình không biết! Mình chưa bao giờ thấy tiếng nào như thế này. Chữ viết này không gợi cho mình tiếng nào cả.
Hannibal đưa giấy da ra ánh sáng, nghiên cứu thật kỹ. Sau vài phút, thám tử trưởng tuyên bố:
- Cuối cùng thì tờ giấy da này cho ta biết hai điều… Trước hết, dấu niêm phong có hình con đại bàng hai đầu quen thuộc. Sau đó, những hàng chữ viết này cho biết một cái tên: tên Kerenov. Có một lúc nào đó, có một người trao cho một người tên là Alexis Kerenov một vinh hạnh nào đó. Tom, cậu có bao giờ nghe nói đến tên này chưa?
- Chưa, Tom trả lời. Không phải là tên ông ngoại. Tên ông ngoại dài, dài lắm.
- Bob, tên này gợi nhớ cho cậu một điều gì đó, đúng không?
- Chứ sao! Bob kêu lên. Nghệ nhân thực hiện vương miện Karathie cho Federic Azimov tên là Kerenov.
Tom nhìn Bob, rồi nhìn Hannibal:
- Federic Azimov? Tom hỏi lại. Là ai vậy?
- Vị vua đầu tiên của Karathie, - Hannibal giải thích. Cách đây bốn trăm năm.
Tom sửng sốt nhìn các thám tử.
- Nhưng có liên quan gì với ông ngoại mình? Tom nói khẽ.
- Bọn mình chưa biết, Hannibal trả lời, nhưng nhất định phải tìm ra. Chương 13: CON ĐẠI BÀNG BÍ ẨN
Hannibal đặt báo trở lên kệ, đẩy tấm bảng sứ trở lại.
- Mẹ cậu sắp về rồi, Hannibal nói với Tom, và có lẽ sẽ có chú cảnh sát trưởng Reynolds đi cùng. Và mình nghĩ sẽ không hay đối với ông ngoại cậu nếu ta làm lộ bí mật của ông, Tom à. Ba Thám Tử Trẻ đang tiến hành một cuộc điều tra có liên quan đến hoàng gia Azimov ở Karathie. Nếu cậu đồng ý, thì ta sẽ tiếp tục điều tra mà không nói gì với ai cho đến khi ta chắc chắn những gì ta biết.
- Mình không hiểu gì, Tom gãi đầu thú nhận, nhưng mình để cậu hành động tùy ý cậu thôi. Cậu cứ giữ lấy tấm giấy da… tạm thời. Nhưng… còn đống báo?
- Rất có thể cảnh sát sẽ tìm ra tủ mật này. Nhưng cũng không sao. Theo mình nghĩ, tủ mật này chỉ là để đánh lừa những kẻ tò mò, như mình đã nói.