Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang - Hitchcock (21 Chương - Đã Full)
Tên truyện: Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang -Tác giả: Hitchcock -Post by: NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com -Tình trạng: Hoàn Thành -Số chương: 21 Lượt đọc: 3272 Chúc các bạn online vui vẻ
Chia sẻ lên:
Chương 13: MỘT VỤ TRỘM KHÁC - Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang - http://niemvuigiaitri.xtgem.com -Chào! Tiến sĩ Hoffer thốt lên, tay vẫn còn để trên tay cầm cửa phòng thay đồ. Các cậu làm tôi giật mình. Tôi không ngờ có người ở đây.
Hannibal vẫn còn run, nhưng cố mỉm cười.
- Tụi cháu đang thám hiểm, Hannibal nói.
Hoffer băng qua ngưỡng cửa phòng thay đồ, bước vào nhà thờ. Ba thám tử thấy được một căn phòng nhỏ phía sau ông, với cánh cửa dẫn ra ngoài.
- Các cậu nên cẩn thận, Hoffer nói. Đây là đất nhà tư nhân, thuộc dòng họ Lewinson. Họ sở hữu một căn nhà to lớn phía bên kia ngọn đồi. Tôi được phép vào đây, nhưng tôi sợ họ không thích người lạ đâu.
Tiến sĩ Hoffer ngồi xuống các bậc thềm ngăn cách khu vực bàn thờ với phần nhà thờ còn lại.
- Thật đáng kinh ngạc là mọi thứ vẫn như xưa, Hoffer nói. Có một tòa nhà trống không ở vùng gần đây, thế là tôi bắt gặp ba cậu đang thám hiểm. Lúc còn trẻ tôi cũng làm y như các cậu. Khi bằng tuổi các cậu, có một ngôi nhà không người, gần nhà tôi ở Milwaukee. Chúng tôi tìm ra được một cửa sổ không khóa, đột nhập vào và lập trụ sở câu lạc bộ ở trên tầng mái. Chỗ đó rất thích, không bị những người như bố mẹ hay thầy cô tràn vào quấy phá.
Tiến sĩ Hoffer ngưng nói, nhảy mũi. Tiến sĩ lấy chiếc khăn tay, chậm mắt.
- Lại cái vụ sốt cỏ ấy mà, tiến sĩ nói. Tôi luôn hay bị dị ứng với các thứ. Chính vì thế mà tôi quan tâm đến hệ miễn nhiễm.
Tiến sĩ đứng dậy.
- Hôm nay đi như vậy là đủ rồi, ông nói. Có một cái gì đó trong không khí không thích hợp với tôi. Các cậu về làng bây giờ chưa? Tôi khuyên các cậu không nên thám hiểm xa hơn. Edward Lewinson có tiếng là hay bắn súng vào những kẻ xâm phạm đất nhà ông.
- Y như một người mà tụi cháu biết rồi, Hannibal trả lời. Newt MacFee.
- Vậy thì về làng đi, Peter nói.
Ba thám tử đi theo tiến sĩ Hoffer qua phòng thay đồ.
- Chú quan tâm đến bệnh dị ứng à? Hannibal hỏi trong khi cả nhóm đâm vào rừng. Nhưng chú đã trở thành nhà miễn nhiễm học. Cháu cứ tưởng những người lo về bệnh dị ứng là bác sĩ dị ứng chứ.
- Đúng vậy, Hoffer nói. Tuy nhiên điều này dẫn đến điều kia. Miến nhiễm cũng là một loại phản xạ dị ứng.
- Thế à? Bob kêu.
Hoffer gật đầu.
- Cơ thể ta có nhiều cách thức để bảo vệ. Cơ thể ta sản sinh ra một thứ gọi là kháng thể. Kháng thể tiêu diệt các vi khuẩn và virút xâm nhập vào, hoặc hủy bỏ những chất độc từ vi khuẩn hay virút. Chẳng hạn, nếu ta bị bệnh sởi, thì cơ thể sẽ sản sinh ra kháng thể để đấu tranh chống lại bệnh. Khi đã bị rồi, thì ta sẽ không mắc bệnh đó nữa, bởi vì kháng thể vẫn còn lại trong ta. Ta nói rằng cơ thể đã được miễn nhiễm chống lại bệnh sởi.
Bây giờ giả sử cơ thể ta sản sinh ra kháng thể để phản ứng lại với những thứ không làm phiền đa số người khác. Ví dụ ta bị dị ứng một loại phấn hoa nhất định nào đó. Cơ thể sẽ sản sinh ra kháng thể phản ứng với phấn hoa, và sẽ cho ra một hợp chất hóa học gọi là histamine. Chất này khiến mũi ta sưng lên, nước mắt chảy ròng ròng.
Thế là hệ miễn nhiễm của ta cứu mạng ta khi đấu tranh chống lại bệnh tật, nhưng cũng có thể làm cho ta rất khổ sở khi vượt qua mức kiểm soát. Tôi tin còn nhiều bệnh tật của người là do hệ miễn nhiễm bị hư hỏng hơn là người ta nghĩ.
Tiến sĩ Hoffer có vẻ nghiêm trang.
- Hệ thống tự vệ là tài sản lớn nhất của ta, mà cũng là mối đe dọa lớn nhất đối với ta. Trong phòng thí nghiệm, tôi có những con chuột sống trong lồng kính kín, được bảo vệ khỏi các bệnh lây nhiễm. Tôi đã thành công trong việc làm chập mạch hệ miễn nhiễm của chúng, chúng sẽ sống lâu hơn những con chuột không được bảo vệ. Dĩ nhiên là chúng đặc biệt dễ bị bệnh tật tấn công bởi vì chúng không có cách nào để tự vệ. Nhưng nếu tôi học được cách làm thay đổi phản ứng của chúng, điều hòa được hệ miễn nhiễm của chúng, thì chúng sẽ có thể sống được ngoài lồng kính mà vẫn tránh được những bệnh tật giết chết đồng loại.
Bây giờ thử tưởng tượng xem điều khiển được hệ miễn nhiễm có ý nghĩa như thế nào đối với loài người. Thử nghĩ đến một thế giới không có những bệnh tật khủng khiếp kia!
Hoffer gật đầu.
- Cũng rất đáng công chứ! Tiến sĩ nói. Những gì Karl Birkensteen làm với trí thông minh là hoàn toàn hão huyền, và có lẽ cũng nguy hiểm. Còn Brandon thì như một đứa trẻ đang vui đùa với những khúc xương bụi bặm. Những gì tôi làm rất thực tế và có tác dụng hệ trọng ngay lập tức.
Cả nhóm đã đến cánh đồng phía sau nhà MacFee. Hoffer đứng lại để bắt tay ba thám tử. Rồi ông ông đi tiếp, lên đồi về hướng hội.
Có bầu im lặng sững sờ khi ông đi. Rồi Peter nói :
- Được rồi. Mình đã được thuyết phục rồi. Mình xin đề cử tiến sĩ Hoffer nhận giải thưởng Spicer một triệu đô-la.
Hannibal chỉ gật đầu. Ba thám tử tiếp tục đi xuống đường đến quán cà phê.
Nay, đám đông trong thành phố đã thưa hơn, không còn phải chờ đợi để được xếp chỗ ngồi. Ba thám tử ăn tối sớm, bình tĩnh bàn luận về những sự kiện trong ngày. - Một vụ rất kỳ quặc, Peter kết luận. Đúng là quái dị. Cả thành phố lăn đùng ra ngủ say, rồi một người tiền sử lang thang tản bộ.
- Mà ta đã có dấu chân của người tiền sử, Hannibal nói, nếu đúng là của người tiền sử. Ta có thể biết được gì từ dấu chân? Ta có nên đưa cho tiến sĩ Brandon xem không? Ông ấy đã quen suy luận ra mọi việc từ những manh mối như một mẩu xương hay một đâu chân trong bùn. Nếu có mối liên quan giữa đâu chân trên bãi cỏ và người tiền sử, thì ông ấy sẽ nhận thấy ngay.
- Babal ơi, không thể nào là người tiền sử được, - Bob nói.
- Có thể là không, nhưng có một dấu chân trần của người trên bãi cỏ, và John Du mục thề thốt là đã nhìn thấy một người tiền sử. Chắc chắn tiến sĩ Brandon sẽ rất quan tâm đến chuyện này, đúng không?
- Thôi được, Bob nói. Có lẽ nên thử.
Ba thám tử ăn xong bữa tối, vội đi về kho thóc, lấy mẫu đúc dấu chân từ trong túi ngủ của Hannibal. Rồi cả ba đi đến Hội Spicer, gặp ông Brandon trong phòng làm việc.
Brandon đang ngồi trước một bàn bày đầy giấy tờ sách vở. Ông nhìn lên khi ba thám tử bước vào. Ba thám tử sợ ông sẽ lên cơn tam bành la hét. Nhưng khi ông đóng quyển sách đang đọc, ba bạn thấy được rằng ông không giận dữ, chỉ đang tập trung vào những gì đang làm.
- Sao? Tiến sĩ hỏi. Có chuyện gì vậy?
- Tụi cháu muốn xin ý kiến, Hannibal nói, và có thể xin thông tin. Thưa tiến sĩ Brandon, tụi cháu đang ở trọ trong kho thóc ông Newt MacFee, và từ cửa sổ trên đó, tụi cháu thấy được viện bảo tàng. Tối hôm qua, có một vụ lộn xộn xảy ra tại đó.
Hannibal tiếp tục kể về chuyện kỳ lạ của John Du mục và việc tìm thấy dấu chân trên cánh đồng. Rồi thám tử trưởng lấy mẫu đúc dấu chân cho Brandon xem.
- Dĩ nhiên là không thể nào tin rằng người tiền sử đã bước đi trên cánh đồng, Hannibal nói. Nhưng có kẻ đã bước đi, mà chú thì quen với việc suy luận sự việc về con người qua những chứng cớ còn nhỏ hơn dấu chân này.
- Khi nghe cậu ăn nói như thế, tôi có cảm giác như đang sống lại một câu chuyện thám tử thế kỷ thứ mười chín, - Brandon mỉm cười đáp rồi bỏ mẫu đúc thạch cao lên bàn. Thôi được, nếu các cậu hy vọng về một sinh thể tiền sử, thì đây không phải, Brandon nói tiếp. Kẻ đã để lại dấu chân này quen đi giầy. Khi người ta đi chân không suốt, thì bàn chân phải rộng lớn, các ngón chân bẹt ra. Kẻ đã để lại dấu này có bàn chân thon hẹp. Ngoài ra lại có ngón chân khoằm nữa, điều không thể có đối với một người không đi giầy.
- John Du mục khẳng định là đã nhìn thấy một người tiền sử, Bob nói. John Du mục bảo kẻ đó có mái tóc dài bù xù và khoác tấm da thú.
James Brandon phá lên cười.
- Bộ các cậu thật sự nghĩ người tiền sử mặc quần áo à? Tôi không biết John Du mục tưởng mình nhìn thấy cái gì, nhưng kẻ để lại dấu chân này không phải là người tiền sử. Không những bàn chân quá hẹp, cho dù có giả sử rằng một sinh thể thuộc họ người chết rồi mà lại có thể đi lang thang, thì cái chân này to quá.
- To quá à? Peter ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng chân rất nhỏ! Chỉ có hai mươi hai phân thôi.
- Sinh thể nguyên thủy rất nhỏ, Brandon đáp. Tôi có lấy số đo của bộ hóa thạch trong hang động, và xét kích thước bộ xương, tôi cho rằng người tiền sử của ta cao khoảng chín mươi lăm phân khi ở tư thế đứng thẳng đi lang thang. Kẻ để lại dấu chân này cao ít nhất một mét sáu.
Brandon bước đến một tủ kê tựa vào tường.
- Khi đi châu Phi, - ông nói, tôi may mắn tìm được một bộ xương hóa thạch đầy đủ cổ xưa gần hai triệu năm. Nó nhỏ hơn sinh thể họ người ở Citrus Crove, nhưng xem nó, các cậu sẽ có được khái niệm.
Brandon mở khóa hai cánh cửa tủ, kéo thật rộng ra.
Rồi ông đứng đó như bị hóa đá, há miệng nhìn kệ tủ trống trơn trước mặt.
- Mất rồi! Ông kêu khẽ.
Rồi ông hít thở thật sâu trước khi hét lên.
- Mất! Mất rồi! Có kẻ đã lấy cắp bộ xương họ người của tôi!
*****
Bạn đang đọc truyện tại NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com.Chúc các bạn online vui vẻ.
*****
Chương 14: GHI CHÉP CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT - Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang - http://niemvuigiaitri.xtgem.com Chiều hôm đó, Hannibal dành được một chiến thắng nhỏ đối với Newt MacFee. Thám tử trưởng thông báo với MacFee rằng do có rất nhiều du khách đến Citrus Grove để xem người tiền sử nay đã bỏ đi, nên Hannibal, Bob và Peter sẽ dời ra khu cắm trại. MacFee vội vàng hạ phí từ mười đô-la xuống còn ba. Ba thám tử trả tiền rồi vừa rút về gác xếp vừa cười.
Ba bạn nằm một hồi trong bóng tối, cân nhắc các sự kiện trong ngày. Cuối cùng Peter nói :
- Điên rồ quá. Bây giờ người ta lại thích săn lùng các bộ xương cổ.
- Không hiểu bộ xương hóa thạch của tiến sĩ Brandon bị lấy mất khi nào, Bob nói. Tiến sĩ có nói là ông quá bận bịu việc khác nên đã không nhìn đến bộ xương đã hai ba tháng nay.
- Như vậy là hồi mùa xuân, Hannibal nói, vào lúc tiến sĩ Karl Birkensteen qua đời.
- Lại chuyện đó nữa, Peter càu nhàu. Karl Birkensteen không có dính líu gì với mấy bộ xương hóa thạch cả. Không có mối liên quan gì ngoại trừ rằng ông ấy từng sống ở đây.
- Có chị Eleanor Hess, Hannibal nói. Chị ấy nói dối về chuyện đi Rocky không? Chị ấy biết rằng tiến sĩ Karl Birkensteen đang tìm một địa chỉ ở đường Harborview. Theo logic, chị ấy phải biết địa chỉ chính xác và ai sống ở đó chứ?
- Đúng, Bob trả lời. Mà chị ấy không dám nhìn thẳng vào mặt cậu khi nói về chuyện này.
- Và tại sao các trang nhật ký của Karl Birkensteen lại bị mất? Hannibal nói tiếp. Ông Karl Birkensteen đã ghi chép gì trên những trang đó? Ông ấy tự xé đi mấy trang đó, hay ai khác đã xé?
- Ê! Peter ngồi chồm dậy trên túi ngủ. Giả sử Karl Birkensteen có liên hệ với một người nào đó ở Rocky, và ông ấy lại nhắc đến người tiền sử. Có thể nào ông ấy đã gieo nên ý nghĩ về vụ trộm tại đó không? Bọn mình đang nghĩ như tên trộm phải là một người ở Citrus Grove, nhưng cũng có thể là sai. Hôm nay thành phố đầy ắp khách tham quan mà!
- Cũng có khả năng đó, Hannibal nói, tuy nhiên Brandon đã phát hiện ra người tiền sử sau khi Kart Birkensteen chết rồi.
- Ồ! Peter kêu.
- Nhưng vẫn có thể có mối liên hệ nào đó, - Hannibal nói. Nhưng có thể là không trực tiếp. Phải chi ta có được những trang nhật ký đã mất. Và các ghi chép của tiến sĩ Karl Birkensteen. Các ghi chép về công trình nghiên cứu của ông ấy vào những ngày cuối đời ông có thể là một manh mối.
- Hoặc có thể có manh mối tại Rocky, Bob nói thêm. Cậu có nói rằng Karl Birkensteen đang tìm đường Harborview. Mình biết con đường đó. Đó là một con đường cụt ở cuối Sunset. Giả sử mình đến Harborview, bấm chuông rồi bảo rằng chiếc cặp tài liệu của tiến sĩ Karl Birkensteen bị mất và hỏi thử xem ông ấy có bỏ quên khi đến đó hồi tháng năm hay không. Dĩ nhiên là ông ấy chưa hề đến đó, nhưng chắc chắn mình sẽ có được một phản ứng nếu một người nào đó ở Harborview biết tiến sĩ. Mình có thể đi chuyến xe buýt đầu giờ sáng. Mình sẽ đến Rocky trong vòng vài tiếng.
- Hay lắm, Hannibal nói. Mình sẽ trở về hội xem có tìm ra giấy tờ của tiến sĩ Karl Birkensteen không. Có thể tiến sĩ Brandon sẽ đồng ý giúp mình. Chiều nay, ông ấy tỏ ra khá thân thiện đấy chứ.
- Còn mình sẽ đi Centerdale, Peter quyết.
- Ở Centerdale có gì? Bob hỏi.
- Mình không biết chắc, Peter nói, nhưng đó là thành phố kế tiếp trên con đường cao tốc, và thư đòi tiền chuộc người tiền sử được gửi từ thành phố đó. Có thể mình sẽ tìm ra được vài manh mối ở đó.
- Tốt, Hannibal nói.
Rồi thám tử trưởng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng chuông đồng hồ đang gõ ở tháp nhà thờ cuối đường. Cậu bắt đầu đếm tiếng gõ, nhưng không đếm xong. Hannibal thiếp ngủ đi, nhưng dường như chỉ một phút sau đó Hannibal lại mở mắt vì Peter đang lay dậy.
- Gần tám giờ rồi, Peter nói. Đi!
Bob đã dậy rồi. Ba thám tử ra rửa mặt đánh răng, rùng mình vì khí trời mát lạnh.
Ba thám tử ăn sáng ở quán cà phê trên con đường cái, rồi chia tay nhau. Hannibal đi ngược lại con đường để đến Hội Spicer.
Cửa trước tòa nhà lớn đang rộng mở. Thám tử trưởng nghe thấy tiếng bà Collinwood bên trong.
- Tôi dám thề là không có ở đây hôm qua, - bà Collinwood nói. Tôi nhìn rất kỹ.
Hannibal liếc nhìn vào bên trong. Bà Collinwood đang ở trong phòng khách. Sáng nay bà đeo bộ tóc màu nâu gần chấm vai.
- Em đã nói với chị là sẽ như vậy...- một người phụ nữ thứ nhì nói.
Người phụ nữ này mặc đồng phục xanh với chiếc tạp dề trắng, một tay cầm cây chổi lông gà. Bà đứng nhìn bà Collinwood đang chỉnh bộ tóc giả trước gương.
- Chị để lạc đâu đó mà, người phụ nữ nói.
- Không có bà Collinwood vẫn nói. Làm sao mà để lạc một bộ tóc giả được! Người phụ nữ cầm chổi lông gà bỏ đi. Bà Collinwood để ý thấy Hannibal ở ngưỡng cửa.
- Nếu cậu đến tìm Eleanor, thì nó chưa đến, bà Collinwood nói.
- Tiến sĩ Brandon đến chưa ạ? Hannibal hỏi.
- Đến rồi, nếu cậu đủ gan đến chạm trán với ông ấy, bà Collinwood nói. Cậu đã biết phòng ông ấy rồi.
Hannibal cảm ơn rồi băng qua phòng khách, bước vào hành lang. Trước khi đến phòng làm việc của Brandon, Hannibal đã nghe tiếng của nhà khảo cổ học Brandon đang la hét, có tiếng và đập. Nghe như thể ông ấy đang ném đồ đạc.
Hannibal lưỡng lự trước cửa phòng, suy nghĩ xem có nên gõ cửa hay không.
Cửa đột nhiên mở ra.
- Cái gì đây? Brandon hét lên khi nhìn thấy Hannibal. Cậu muốn gì?
- Đừng có quát thằng bé như thế, - một người thứ nhì nói.
Chính là Terreano, đang thản nhiên ngồi trên chiếc ghế bành gần bàn viết của Brandon.
Brandon há miệng ra như định tiếp tục hét, nhưng rồi đột nhiên mỉm cười.
- Xin lỗi, ông nói. Mời vào.
Hannibal bước vào phòng làm việc. Thám tử trưởng nhìn thấy giấy tờ rãi đầy dưới sàn nhà, còn bàn máy đánh chữ thì lật đổ.
Terreano mỉm cười với Hannibal.
- Hơi bị lộn xộn. Tiến sĩ Brandon đang trút bớt đi các cảm xúc mạnh mẽ.
Brandon đỏ mặt, có vẻ lúng túng. Ông dựng bàn máy đánh chữ trở lên, kê gần bàn viết. Rồi ông lượm máy đánh chữ lên. Ống mực lăn xuống sàn, nảy tung đi.
- Đồ chết tiệt! Brandon hét lên
- Tiến sĩ Brandon chưa hề đánh ai cả, Terreano nói, nhưng anh ấy rất nghiêm khắc đối với đồ dùng.
- Bộ không điên lên sao nổi? Brandon hỏi. Tay khốn khiếp MacFee nói rằng tôi đã lấy cắp người tiền sử của hắn để bảo đảm khách tham quan khỏi giẫm lên, rồi tôi đã viết thư đòi tiền chuộc để cho mọi người tưởng rằng thủ phạm là kẻ khác. Rồi theo hắn, tôi mang bộ xương hóa thạch của tôi đi giấu để cho mọi người nghĩ có một thằng điền nào đó đang thích trộm mấy bộ xương.
Brandon nhìn Hannibal.
- MacFee dám cả gan gọi điện thoại nói như thế. Tôi muốn giết hắn quá!
- Anh James à, không ai nghĩ anh đã lấy cắp gì đâu, Terreano nói. MacFee đang tức tối vì mất người tiền sử. MacFee ăn nói bừa bãi thôi mà.
- Thưa tiến sĩ Brandon, vụ ăn cắp bộ xương hóa thạch của chú có phải là một việc rất lạ lùng không? Hannibal nói.
- Không phải lạ lùng, tiến sĩ Brandon quát lại, mà một việc bất lương!
- Nhưng có vẻ như có một tên trộm thứ nhì, đúng không ạ? Hannibal nói. Nếu giả sử như đúng kẻ đã lấy cắp bộ xương sinh thể họ người của chú trong tủ cũng chính là kẻ đã lấy cắp người tiền sử trong hang. Ai biết về bộ xương trong tủ của chú?
Brandon đột nhiên chăm chú hơn.
- Chúa ơi! Cậu nói rất đúng! Bộ xương của tôi tại Citrus Grove không hề được ai biết đến. Thì những người ở hội biết. Bà Collinwood. Tiến sĩ Terreano đây.
- Thế còn chị Eleanor Hess? Hannibal hỏi.
- Cái con bé nhát như cáy ấy hả? Brandon hỏi lại. Cấy không đủ gan lấy cắp, cho dù có biết đến sinh thể họ người của tôi. Mà... ừ dường như cô ấy có rình rập theo dõi tôi. Tôi từng bắt gặp cô ấy nhìn tôi. Cô ấy nhìn từ phía sau cửa, sau tủ. Kỳ lạ lắm.
- Bộ anh không biết sao? Terreano bật cười nói. Cô ấy phải lòng anh đó. Cô ấy có đầy đủ các triệu chứng. Cô ấy cứ đi đụng vào các thứ khi có anh gần đó, cô ấy làm rơi đồ đạc. Cô ấy còn rất trẻ. Chỉ là mối tình học trò dễ thương thôi mà.
- Chết tiệt! Brandon thốt lên rồi đỏ mặt.
- Chị Eleanor Hess đang ở một vị thế rất lạ lùng, Hannibal nhận xét, chị ấy biết việc làm của tất cả những người ở đây, và chị ấy cũng biết tất cả về ngôi nhà MacFee.
Brandon nhìn chằm chằm vào Hannibal.
- Sao cậu lại quan tâm dữ thế? Tiến sĩ Brandon hỏi.
- Tụi cháu là thám tử, Hannibal trả lời.
- Thám tử hả? Brandon phì cười.
- Dạ vâng, Hannibal vừa đáp vừa lấy một tấm danh thiếp nhỏ từ trong túi ra đưa cho Brandon.
Danh thiếp đề :
BA THÁM TỬ TRẺ
Điều tra các loại
???
Thám tử trưởng : HANNIBAL JONES
Thám tử phó : PETER CRENTCH
Lưu trữ và nghiên cứu : BOB ANDY
- Rất ấn tượng, Brandon nhận xét rồi chuyển tấm thiệp sang cho Terreano và nháy mắt.
- Tụi cháu không phải là amatơ, thưa chú, Hannibal trịnh trọng nói. Tụi cháu từng giải được những vụ bí ẩn mà các thám tử lớn tuổi hơn rất nhiều đã phải bó tay. Thường tụi cháu hành động nhân danh một thân chủ. Tuy nhiên lần này, tụi cháu không có thân chủ. Nhưng vụ bí ẩn một người tiền sử bị bắt cóc là độc nhất vô nhị. Tụi cháu rất mong tìm hiểu điều gì đã xảy ra. - Tôi cũng thế, Brandon thành thật nói. Thôi được rồi, anh bạn trẻ à, tôi đồng ý với cậu rằng Eleanor Hess đang ở một tư thế rất kỳ quặc. Cô ấy là cháu của Newt MacFee, và cũng là nhân viên ở đây. Nhưng cô ấy không đủ gan thực hiện một vụ trộm đâu.
- Chị ấy rất thân với tiến sĩ Karl Birkensteen, Hannibal nói. Có thể nào có mối liên quan giữa vụ trộm cắp người tiền sử và chuyện đi Rocky của tiến sĩ Karl Birkensteen không?
- Lúc ông ấy chết hả? Terreano nói. Nhưng chuyện xảy ra gần ba tháng trước đây mà! Trước khi người tiền sử được phát hiện!
- Cho dù như thế đi nữa, Hannibal nói, các chú có biết tại sao tiến sĩ Karl Birkensteen đi Rocky không ạ?
- Không, Brandon chau mày trả lời. Anh ấy không hề tâm sự gì với chúng tôi cả.
- Cháu nghĩ rằng chị Eleanor biết, Hannibal nói, nhưng chị ấy cũng không chịu nói với ai cả. Trong quyển nhật ký làm việc của tiến sĩ Karl Birkensteen, có những trang bị mất. Những trang thuộc cuối tháng tư và đầu tháng năm. Không biết cháu có thể xem các ghi chép của tiến sĩ Karl Birkensteen trong những ngày đó không. Có thể có vài manh mối.
Brandon nhìn Terreano, rồi gật đầu.
- Mọi thứ vẫn còn trong phòng của Karl Birkensteen, Brandon nói với Hannibal. Giấy tờ ông ấy vẫn để nguyên.
Cả ba rời phòng của Brandon, đi trong hành lang đến phòng thí nghiệm của Birkensteen.
Có nhiều xấp giấy tờ ghi chép, được xếp cẩn thận trong những tập hồ sơ đề “Thời gian phản xạ”, “Mức độ khéo tay” và “Kỹ năng liên lạc”. Có những quyển sổ về kích thích hóa học và thời gian chịu tia X, với những tựa đề mà Hannibal không hiểu nổi.
- Phải nhờ đến một nhà di truyền học khác mới giải thích nổi, Terreano nói.
- Nhưng vẫn có thể có một cái gì đó, Hannibal gật đầu.Và mặc dù rất xa vời, nhưng có thể có mối liên quan với người tiền sử.
Phòng thí nghiệm im lặng trong khi Hannibal, Brandon và Terreano lật qua các ghi chép. Sau một hồi, Hannibal nói :
- Không có ghi chép gì về các thí nghiệm sau ngày mười tháng tư.
Brandon lật đến cuối quyển sổ đang cầm.
- Đúng, Brandon nói. Những ghi chép cuối cùng trong quyền này là ngày hai mươi lăm tháng ba.
Cả ba xem từng quyển sổ một và nhìn những lần ghi cuối cùng nhất. Không có ghi chép gì sau những ngày đầu tiên trong tháng tư.
- Nhưng anh ấy vẫn làm việc mà, Brandon nói. Anh ấy làm việc mỗi ngày. Và anh ấy làm việc rất có phương pháp. Chắc chắn phải có ghi chép. Các ghi chép này đâu rồi?
- Chuyện y như thế đã xảy ra với các trang nhật ký của chú ấy, Hannibal nói.
Có một chồng tạp chí trên bàn làm việc. Hannibal lấy một quyền lên, lật nhanh qua. Có ai đã nhét một tờ giấy ở giữa để đánh dấu trang. Tạp chí mang con dấu “Thư viện Bang Californie”.
- Tiến sĩ Karl Birkensteen đọc về tác dụng của Penthotal Natri lên chức năng nào, Hannibal nói.
- Penthotal Natri là một chất gây mê, Terreano nói. Làm tê liệt cảm giác và gây bất tỉnh.
Hannibal lấy một quyền thứ nhì. Đó là tờ “Tạp chí Hội Y học Mỹ” và chứa một bài báo về khí gây tê oxyt nitrat kali.
- Lại một chất gây mê khác, Brandon nói. Thường được dùng trong nha khoa. Còn được gọi là khí gây cười.
Có những tạp chí khác và những bài báo khác. Tất cả đều về một loại chất gây mê nào đó.
- Dễ hiểu thôi, Terreano nói. Thỉnh thoảng anh ấy mổ xẻ mấy chú tinh tinh mà. Anh ấy cần chất gây mê.
- Và hôm qua cả một thành phố đã bị làm cho thiếp ngủ đi, Hannibal thản nhiên nói.
Hannibal và hai tiến sĩ tìm kiếm trong phòng thí nghiệm. Cả ba không tìm thấy gì có thể được dùng làm chất gây mê. Không có ête, không có Penthotal Natri. Cũng không có Novocam.
Khi cuối cùng Hannibal rời phòng thí nghiệm, thì thám tử trưởng nghĩ đến Eleanor. Có lẽ nào Eleanor đã lấy các ghi chép đi không? Nếu có, thì tại sao? Và có phải Eleanor đã hủy đi các trang nhật ký không? Nếu có, thì để làm gì? Eleanor quá nhút nhát để có thể tham gia vào một vụ trộm.
Hay Eleanor dám làm?